Chương 34: Cầu hôn

Bên kia, Dạ Tịch và Thanh Hòa lại không mấy vui vẻ.

“Âm dương phiên vẫn chưa lấy được, phong ấn của ngươi làm sao đây?” Thanh Hòa ngồi bên cửa sổ lặng lẽ ngắm trăng sáng, tay mân mê thanh sáo ngọc, vẻ mặt lại như đang nói về một chuyện hết sức bình thường, “năm đó ngươi bị nát hồn, hồn phách bị tách thành ba mảnh – ‘ký ức’, ‘huyết mạch’ và ‘sức mạnh’, bây giờ phần ‘huyết mạch’ của ngươi được đầu thai nên ngươi mới có được thân thể này, phần ‘ký ức’ năm đó ta vào Hồng Hoang đã tạo cho ngươi, chỉ còn phần ‘sức mạnh’ thì không thấy phục hồi, nhưng nếu nó không mau xuất hiện thì thân thể này của ngươi sẽ tan nát, đúng không?”

“Ừ.” Dạ Tịch nhíu chặt mày nhìn trân trân vào bàn tay trắng như ngọc của mình mà lòng đầy lo âu, “Dù sao cũng là thân thể phàm nhân, dựa vào pháp thuật mà duy trì được bấy nhiêu năm cũng không dễ dàng gì.”

“Hử?” Nói tới đây, trên mặt Thanh Hòa lộ ra vẻ buồn cười, “Cho tới nay mà vẫn không có ai phát hiện ra thân thể của ngươi là phàm thể chứ không phải tiên thể?”

“Cũng không phải không có…” Dạ Tịch ra chiều suy nghĩ, “Bách Lý Quân Hoa vừa nhìn đã nhận ra nhưng con người hắn chỉ cần không đụng chạm đến hắn thì hắn cũng chẳng xen vào chuyện của ngươi. Còn những người khác… có lẽ không thấy được. Mặc Tử Dạ nhiều lần tiếp xúc với ta phỏng chừng cũng nhìn ra, năm xưa còn có thượng tôn Liễu Hoa Hiên, đáng tiếc đã chết sớm.”

“Vậy,” Thanh Hòa gật đầu, “thực lực của Tiên giới hiện giờ nhất định không chống chọi nổi rồi.”

“Chúng làm sao mà chịu nổi?” Dạ Tịch cười lạnh, chống cằm nói, “Chi bằng tối nay đi trộm Âm dương phiên đi?”

“Chủ ý không tồi.” Thanh Hòa cười rồi trở mình nhảy ra ngoài, Dạ Tịch sử dụng phong độn thuật theo sau.

Hai người chỉ chốc lát đã đến được phủ đệ U Minh phủ của Diệp Tiếu, hiện giờ Diệp Tiếu đang giữ chức U Minh ti chủ nhưng phần lớn thời gian vẫn ở Bồng Lai đảo. Phủ đệ này thường để trống. Âm dương phiên là thánh vật của U Minh, chỉ có thể đặt ở U Minh phủ để thờ phụng, nhưng thật ra ở đâu hai người lại không nắm rõ.

Hai người dùng pháp thuật hạ xuống phủ đệ của Diệp Tiếu, những thị hầu đang lui tới đều bị định thân tại chỗ, hai người nghênh ngang đi vào, lục lục lọi lọi khắp chốn.

Tìm kiếm một hồi, Dạ Tịch đột nhiên thốt lên: “Chậc, thật là vận đen.”

Cảm nhận được kết giới đang bị đánh vào, Thanh Hòa cũng nhăn mặt, rút sáo ngọc ra nói nhanh: “Ta đi xem thử.”

Hắn thong dong bước tới cửa tàng thư viện, đẩy cửa ra thì thấy Diệp Tiếu đang đứng bên trong.

Trong tay nàng cầm một quyển ‘Linh hư ảo cảnh thư’, mình khoác áo choàng trắng, ngồi trước một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một ngọn đèn, thoạt trông thật ấm áp trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nàng hẳn là quay về U Minh phủ để tìm sách, còn tra cứu gì thì Thanh Hòa chỉ nhìn lướt qua cũng hiểu đại khái.

Hắn cười, sải bước tiến lại gần: “Ti chủ đêm khuya không ngủ không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Ngươi là Ma thần Thái Uyên.” Diệp Tiếu lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt lại bình tĩnh.

Thanh Hòa hơi kinh ngạc nhướn mày: “Vì sao biết?”

“Linh hư ảo cảnh là do Thái Uyên tạo ra, muốn khôi phục trí nhớ trong linh hư ảo cảnh thì có mấy thần tiên đương thời có khả năng? ‘Ức tình’ để Dạ Tịch khôi phục trí nhớ là ngươi cho, dĩ nhiên không khó đoán được.

“Ngươi tới đây,” Diệp Tiếu nhếch môi, “Là muốn Âm dương phiên?”

“Ah, thật thông minh.” Thanh Hòa gật gù đập đập sáo ngọc nói, “Ngươi biết ta là Thái Uyên thì nên biết ngươi không phải đối thủ của ta, nếu ngoan ngoãn giao Âm dương phiên ra đây, ta có thể bảo toàn mạng sống cho ngươi.”

“Ngươi cần đến Âm dương phiên là vì muốn lấy lại sức mạnh lúc trước của ngươi. Hiện giờ ngươi bất quá chỉ là một thượng thần vừa sống lại, nói năng với ta kiểu này hình như cuồng vọng quá đấy,” Diệp Tiếu cũng nhướn mày cười lạnh nhạt, “Phượng nhi vài lần bị thương nặng nhưng hiện giờ đang nói về thực lực. Ngươi tưởng rằng người của thiên giới đều vô dụng hết cả sao? Ta tốt xấu gì cũng là U Minh Ti chủ, ngươi thế này…” Lời còn chưa dứt, Thanh Hòa cảm thấy một trận cuồng phong ập đến, hắn trợn mắt, nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo của Diệp Tiếu, “quá mức ngông cuồng rồi!”

Thanh Hòa thuận theo hướng gió xoay người, đồng thời âm thầm gia tăng kết giới, không cho trận đánh này lộ ra ngoài.

Xong xuôi thì hắn cũng choáng voáng.

Đúng như lời Diệp Tiếu, thực lực của hắn hiện không còn được như năm xưa. Một mình đối phó với nàng quả thật có chút gắng gượng.

Hắn mỉm cười, giơ sáo ngọc lên, chính lúc này, một luồng kiếm phong từ phía sau Diệp Tiếu đánh tới, Diệp Tiếu thấy bên cạnh nhoáng lên một cái, Dạ Tịch vọt tới chỗ Thanh Hòa.

Gặp được người quen, là vị hôn phu tương lai của Phượng Âm, Diệp Tiếu hơi thả lỏng cảnh giác.

Nàng là vậy đó, nếu đã tin tưởng ai thì sẽ hoàn toàn đặt trọn niềm tin. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không mảy may thay đổi. Nàng khẽ thở phào, nhưng chỉ chốc lát, thanh kiếm vốn vẫn đang hướng về phía Thanh Hòa đột nhiên chuyển hướng đâm thẳng vào ngực Diệp Tiếu.

Diệp Tiếu ngẩng đầu không thể tin nổi, thấy khuôn mặt trầm tĩnh của Dạ Tịch, đầu óc nhất thời quay cuồng, không thốt nên lời.

“Ngươi…” Nàng mở miệng, máu tươi tràn ra. Dạ Tịch lạnh lùng nhìn nàng: “Muốn nói gì, muốn ta chuyển lời cho ai?”

“Ngươi…yêu nàng ấy… không?” trong mắt Diệp Tiếu vẫn là một nỗi khó tin thấp thoáng nét kinh hoàng. Dạ Tịch gật đầu: “Đã yêu.”

Là đã yêu, không phải yêu.

Hắn từng âm thầm tha thiết yêu thương một cô nương nhưng tình yêu của hắn luôn luôn lỡ mất.

Toàn thân Diệp Tiếu run rẩy, ánh sáng trong mắt cũng dần tối đi. Nàng chậm rãi mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt suy yếu, nước dâng lên quanh tròng mắt.

“Nói với… Quân Hoa…” Nàng thở dốc, giọng nói nhỏ dần, “ta… không đợi được chàng trở về.”

Lời vừa xong liền im bặt.

Nàng như nhớ tới điều gì, từ từ gục đầu xuống, hai mắt nhắm lại.

Thanh Hòa ở bên im lặng chứng kiến, ánh mắt lại thâm trầm bất định. Dạ Tịch rút kiếm ra, trong tay phát ra luồng sáng trắng áp xuống đỉnh đầu Diệp Tiếu.

“Sao ngươi lại giúp nàng tục hồn?” Thanh Hòa nhíu mày. Dạ Tịch thản nhiên nói: “Nếu ta thực sự giết nàng thì không biết Bách Lý sẽ làm ra chuyện gì. Hắn cũng là vị thần từ thượng cổ còn sót lại, tư chất trời sinh đã có một không hai, thời điểm ta còn là Ma thần cũng chỉ cân sức ngang tài với hắn, người như thế không nên chọc vào.”

“Ngươi muốn…”

“Ta hạ độc.” Dạ Tịch đứng dậy, “để hắn bận việc cứu người của hắn đi.”

*******

Khi Phượng Âm tỉnh lại đã qua đêm thất tịch.

Bên cạnh là Dạ Tịch còn đang ngủ, tối hôm qua hắn về rất muộn, dáng vẻ vội vàng. Phượng Âm cũng không làm ầm ĩ với hắn, chỉ cùng hắn ngủ cho đến khi hắn tỉnh lại.

Sau khi thức, hắn thấy Phượng Âm đang trợn to mắt nhìn hắn.

Ánh mắt trong trẻo, thần sắc thanh thuần không tỳ vết, cho dù trải qua năm tháng đằng đẵng, nàng vẫn giản đơn như trước. Hắn vươn tay ôm lấy nàng, cảm giác chỉ cần có nàng trong vòng tay, đó là nơi ấm áp nhất.

Hai người lẳng lặng ôm nhau trong nắng sớm, đã qua rất nhiều rất nhiều năm, Dạ Tịch chưa bao giờ được cảm nhận cảm giác bình yên thanh thản thế này.

“Đêm nay ta có lễ vật muốn tặng nàng.” Hắn thấp giọng thì thào, “nàng nhất định sẽ thích.”

Đêm đến, Phượng Âm ngồi trong phòng, bị Dạ Tịch hạ chú nên không thể nhìn thấy gì. Đến khi nghe thấy những tiếng ồn ào bên ngoài, mặt đất còn ầm ầm vang dội như có quái vật khổng lồ xuất hiện, làm cho Phượng Âm ngứa ngáy trong lòng.

Đợi một lúc lâu Dạ Tịch mới dẫn nàng ra ngoài.

Nàng không nhìn thấy nên hắn cẩn trọng nắm tay nàng, dìu nàng chậm rãi đi.

Nàng không muốn gì cả, cũng không cần gì, chỉ cần được nắm tay hắn, đi theo hắn.

Ra khỏi phòng, lọt vào tai là tiếng gió gào thét trong đêm của Hồng Hoang, chóp mũi là mùi bụi đất Hồng Hoang. Hắn gỡ bỏ chú thuật cho nàng, chờ mắt nàng thích ứng được thì thấy, trên mặt đất bằng phẳng có vô số ngọn đuốc.

Giống với thế trận năm đó hai người đối mặt với cuộc đột kích của Ác long tộc, hoặc có thể nói là còn lớn hơn thế nữa.

Vô số quái thú Hồng Hoang xếp thành hàng trước mặt nàng trên bãi đất trống, phía trên là một ngọn đuốc lơ lửng trôi do được pháp thuật khống chế, liếc mắt một cái là ánh lửa lấp lánh vô biên vô hạn, kéo dài ngàn dặm, những đàn thú mênh mông trùng điệp, ai nhìn thấy cũng phát run.

Sau đó có tiếng trống truyền đến.

Phượng Âm quay đầu thấy Dạ Tịch đang đứng trên một cái trống cổ lớn, dùng Thái A gõ từng tiếng vang xa.

Tiếp theo lại là một tiếng trống cao vang, vọng khắp Hồng Hoang. Trận thú đột nhiên chuyển động, tiếng trống liên tục dồn dập, từng hàng chấn động có tiết tấu. Chúng chốc lát tản ra, chốc lại hợp lại, chốc bày trận, chốc lại thành hình tròn. Cửu vĩ hồ tộc phe phẩy cái đuôi khổng lồ, long tộc bay lượn trên trời quanh ngọn đuốc, biến ảo đủ loại tư thế… Còn người bên cạnh, trên trống cổ, tay cầm thần kiếm Thái A, như đang múa kiếm mà đập thùng thùng lên mặt trống.

Tiếng trống ngày càng kịch liệt, vũ đạo cũng tới hồi cao trào. Long tộc đột nhiên nâng trống lên, bay tới giữa không trung.

Sau đó, tiếng trống đột nhiên tĩnh lặng.

Mọi người nhìn thấy, nam tử mình vận tử sam, phóng lên cao, mũi kiếm như chim hồng phá vỡ tầng tầng mây đen trong đêm tối, tiếp theo là ánh hào quang toát ra.

Tử y nam tử lửng lơ giữa tầng mây, lỗ hổng càng lúc càng lớn, mây tán sương tan, bóng đêm lùi bước, không lâu sau, ánh mặt trời chọc xuyên chiếu sáng Hồng Hoang.

Tử y nam tử xoay người trở về, đáp xuống mặt trống.

Khi hắn trở lại, một xung lượng lớn làm cho trống cổ phát ra một tiếng nổ, tất cả quái thú đều nhất loạt quỳ xuống.

“A Âm, ta nguyện vì nàng, cuồn cuộn ngày đêm, điên đảo càn khôn.” Giọng nói của nam tử xuyên qua màn không, hắn đứng trên mặt trống, y phục hoa sam phất phơ theo gió, “vậy nàng có bằng lòng theo ta, mãi mãi không rời?”

Phượng Âm nhìn hắn.

Nam nhân giữa không trung được bao quanh bởi vạn trượng hào quang.

Nàng dõi theo hắn từ thuở niên thiếu ngây ngô chân thật, từ khi hắn trở thành thanh niên kiệt ngạo ngông cuồng. Nàng từng vì hắn đau đớn như đứt từng đoạn ruột, cũng từng vì hắn mà hân hoan vui sướng. Một đoạn đường, từng bước đến nay, nàng nghĩ họ bây giờ đang ở đây, ngay lúc này, cuối cùng cũng nói được với nhau câu nói ấy.

Trước mặt nàng là quái thú Hồng Hoang, là ánh quang rực rỡ.

Hắn nguyện vì nàng cuồn cuộn ngày đêm, điên đảo càn khôn, nàng bỗng nhiên…

Gió thổi qua, nàng chậm rãi mở miệng, tiếng nói hỗn loạn hòa cùng tiếng phần phật từ ống tay áo, “Theo chàng bên chàng, mãi mãi không rời!”

Dứt lời, xung quang yên tĩnh như tờ. Một lát sau, tiếng hoan hô dậy đất trời. Vạn thú phát ra đủ loại tiếng kêu kỳ dị biểu đạt niềm vui sướng. Có thể nói tiếng người tiếng thú hòa cùng một chỗ, quỳ trên mặt đất lặp lại từng lời của nàng.

Theo chàng bên chàng, mãi mãi không rời!

Hai người đứng ở hai nơi, xa xa nhìn nhau. Một lúc sau Dạ Tịch bay tới, nhẹ nhàng dừng lại trước mặt Phượng Âm: “Chúng ta thành thân nhé?”

Phượng Âm nhìn hắn, chậm rãi, ôn nhu nở nụ cười: “Vâng!”

Đó là lời cầu hôn thanh thế nhất, nên đương nhiên cũng sẽ có một hôn lễ phô trương nhất.

Hôm sau, Dạ Tịch dắt Phượng Âm rời khỏi Hồng Hoang, chuẩn bị hôn lễ, nhưng Phượng Âm mới vừa trở về Thiếu Hoàng cung đã thấy phán quan Liễu Thư của U Minh phủ đứng trước cửa.

Liễu Thư thường ngày vẫn một bộ dáng trầm ổn, khi gặp nàng luôn không vui không buồn nhưng lại có biểu hiện khác thường.

“Đế quân,” hắn tiến lên từng bước, giơ ngọc bản hành lễ, “Tham kiến ngài!”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Phượng Âm mở lớn mắt kinh ngạc. Liễu Thư nghe thế thì bỗng dưng hốc mắt đỏ ửng, câu nói đến miệng tuy vững vàng nhưng lại đứt quãng, run rẩy: “Ti chủ bị tập kích, sinh tử khó lường, xin Đế quân hỗ trợ chủ trì buổi lễ Bách quỷ dạ vào mười bốn tháng bảy.”

Hết chương 34

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét